Đến Huế khi đi dọc miền Trung, trong túi tôi chỉ có khoảng 300.000 đồng. Với số tiền này, tôi quyết định chỉ dành nửa ngày ở Huế thay vì bỏ ra một số tiền để tham quan những nơi này.

Huế thường mưa vào tháng 10, cứ như tưới cả ngày. ngày. Nhưng, thật may mắn là vào buổi sáng tôi đến, thời tiết ổn, sau một đêm mưa dài, thời tiết có chút mát mẻ và dễ chịu. Trong vô số di tích ở cố đô, muốn đến chùa Thiên Mụ, biểu tượng này đã thấm vào sách của tôi rồi.

Con đường của chùa Thiên Mục chạy dọc theo sông Tương Hà, gió dịu đi, mặt trời lấp lánh ánh bạc, thỉnh thoảng con thuyền trôi chầm chậm trên mặt nước. Lúc này, chúng tôi đến chùa vào khoảng 7 giờ sáng và hầu như không có đoàn khách du lịch nên không gian ở đây thực sự yên tĩnh. Tiếng chuông chùa thỉnh thoảng đưa tôi vào một bầu không khí yên bình. Tôi đã dành một thời gian dài ngồi nghỉ ngơi trong vườn thông sau chùa trước khi khách du lịch vào.

Chùa Thiên Mục rất yên tĩnh vào sáng sớm. Ảnh: Đức Thành

Rời Tian En, tôi rẽ vào phố Phú Mộng gần đó và tản bộ dọc theo con đường thơ mộng nhất Huế. Trên con đường mòn này chỉ có hai chiếc xe máy đi ngược chiều nhau, lát gạch tàu đỏ rực, hai bên là những ngôi nhà vườn thanh lịch điển hình ẩn mình sau hàng rào chè xanh. Tôi thích dạo chơi trong ánh nắng thơ mộng, ánh sáng len lỏi nhẹ nhàng như câu thơ trong bài “Vader đây rồi” của Hàn Mặc Tử.

Hôm tôi ở Huế, trăng cũng đúng. Vào buổi trưa, hầu hết mọi người đều đến nhà hàng chay ở thủ đô, nơi phố Hanchun có vẻ nhộn nhịp nhất. Sau khi vào một quán chay bình dân có sân vườn thoáng mát, tôi gọi một tô hủ tiếu khô. Một tô bún nhỏ rất ngon với một chút ớt. Giá chỉ 8.000 đồng nên mọi người gọi thêm đồ ăn.

Không còn nhiều thời gian nữa, nhưng tôi vẫn muốn đến Làng Thanh Tiên, nơi có hơn 300 năm trồng hoa giấy, đặc biệt là nơi nổi tiếng về hoa sen. Vị trí cách trung tâm thành phố khoảng 7 cây số và tôi đã phải mất một thời gian dài để tìm một chiếc mũ bảo hiểm để đi nhờ xe. Hiện tại không có nhiều người ở làng Thanh Thiên làm hoa, họ chỉ quanh quẩn trong một vài ngôi nhà để đánh bóng tre, dán giấy, không khí cũng không sôi nổi như mong đợi. Tuy nhiên, việc trải nghiệm thực tế các bước làm đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống luôn thú vị.

Trên đường trở lại trung tâm thành phố, tôi dừng lại uống một tách trà ở Chợ Tongba. Rang được tẩm bột lọc. Món này là chè kiểu cung đình, ăn rất lạ miệng, nhưng không dễ thích bởi vị ngọt xen lẫn. Người bán trà xinh đẹp thấy tôi không ăn được bèn đề nghị cung cấp miễn phí cho tôi một loại trà khác. Cô ấy cũng dạy tôi cách sử dụng “O” thay mặt cho cô, chú, bác của cô ấy để thể hiện tên của những người phụ nữ trong sắc thái để thiết lập sự thân mật.

Một nhóm học sinh chơi bóng đá sau giờ học ở bãi biển phía trước thủ đô. Ảnh: Đức Thành

Nắng chiều bắt đầu ngả màu vàng trên những bức tường quanh lâu đài. Trước khi rời Huế, tôi dành nhiều thời gian hơn để xem một nhóm sinh viên đá bóng trên bãi cỏ rộng trước Kỳ Đài. Những cơn gió chiều thổi hiu hiu, thi thoảng cười reo mừng chiến thắng, tôi muốn gặp lại những kỷ niệm đẹp.

Tôi không đi đến lăng tẩm hay cung điện chỉ trong một ngày, nhưng tôi vẫn tìm thấy vẻ đẹp thơ mộng và yên bình ở cố đô. Quan trọng nhất, Huế đã để lại cho tôi cảm giác đặc biệt trong lần đầu tiên đến thăm.

Xem thêm: Chú Hải Châu- “Đức Phật” mở đường hướng đông

ĐứcThành