Vào một ngày nắng đầu tháng 7, khách sạn do bà Ngọc Châu điều hành ở Đà Nẵng có sức chứa 4 người. Họ thuê hai phòng, một người đàn ông ở một phòng và ba người phụ nữ ở phòng kia. Sau đó, vị khách nam đã gửi mã thoát đến bàn tiếp tân.

Nhóm khách sẽ đăng ký từ 5 giờ chiều. Nhưng đến 12 giờ sáng, ngoại trừ những vị khách nam, ba người phụ nữ được mời không bao giờ bước vào hành lang. Nhân viên tiếp tân rất lo lắng, nên anh ta gõ cửa, nhưng không có phản hồi. Vị khách nam chưa ra ngoài và khách sạn không có số điện thoại của khách hàng, vì vậy không thể liên lạc được.

Vì lo lắng rằng khách hàng có thể gặp phải vấn đề, nhân viên tiếp tân đã báo cáo ngay tình hình cho cô Zhou. Cô gõ cửa hai lần, nhưng vẫn không trả lời, nên cô quyết định dùng chìa khóa khẩn cấp để mở cửa. Trong căn phòng trống, người ta thấy ba nữ du khách đã đi ra ngoài. Người quản lý giải thích: “Có thể họ xuống khỏi sảnh trong một giờ đông người, vì vậy nhân viên tiếp tân đã không chú ý và không trả lại chìa khóa phòng.” Cô Zhou nghĩ về điều tồi tệ nhất khi mở khóa phòng. Cô thở phào nhẹ nhõm cho đến khi thấy bốn vị khách bước ra. Ảnh: Tripsavvy.

Tôi cũng gặp một trường hợp tương tự với bà Thanh Luân, bà Châu, một nhân viên của khách sạn Hà Nội. Hai giờ sau khi rời đi, nhưng khách hàng vẫn không thể xuống xe, ông Luân gọi bàn rồi chuyển ra ngoài, nhưng không ai đến đón ông. Nhân viên tiếp tân đã phải gọi để tìm các chân bên trong. Vì khách hàng luôn từ chối mở cửa nên ai cũng phải phá cửa để vào. Ông Luân kể lại rằng cảnh tượng vẫn rất đáng sợ. Nam du khách đang nằm trên giường, úp mặt xuống gối, mặc đồ ngủ. Những vị khách vẫn đứng yên, không lay động hay thức dậy. Lúc đó mọi người đều sợ đột quỵ và chuẩn bị tìm sự giúp đỡ. Sau đó, ông Luân nhận thấy một tiếng ngáy nhẹ, và vị khách vẫn còn thở. Chỉ sau đó, anh mới nhận thấy mùi rượu nồng nặc quanh khách. Lý do là những khách hàng đi ăn trưa với bạn bè uống quá nhiều và không ngủ cho đến khi họ trả phòng. Những khách hàng ngủ đến đêm thức dậy.

Ở huyện An Phước, cô lễ tân 22 tuổi mới bắt đầu làm việc ở Nha Trang cảm thấy sợ hãi và hài hước. Đó là một ngày cuối tháng 2, và Phước đến với lịch trình buổi tối. Vào khoảng 2 giờ chiều, Fhuoc đang ngồi ở bàn tiếp tân và nhìn thấy những bóng trắng mờ bên ngoài cửa sổ. Anh ngạc nhiên, rồi hỏi “ai đó”, nhưng không có câu trả lời.

Tò mò, Phước rời khỏi cửa sau của khách sạn và nối sân lớn với nhiều cây xanh. Người thư ký nhìn thấy một nhóm bóng trắng lơ lửng sau gốc cây dài. Trong đêm yên tĩnh, Phước đã dũng cảm hỏi nhiều lần, nhưng bóng trắng đông cứng lại và không trả lời. Đi đến sảnh. Người bảo vệ nghe thấy tiếng hét và lao về phía trước, theo sau là “con ma” cũng là người thuê nhà. Người này có thói quen “giường lạ, nhà lạ”, nên họ có xu hướng ngủ vào nửa đêm. Anh gọi cho khách du lịch, vì cô đang xem xét một dự án mới vào thời điểm đó, nên không có phản hồi. Vì vậy, cô đã không chú ý.

Khách hàng ở lại khách sạn trong hai tuần. Sau vụ việc, mỗi lần cô đi qua quầy lễ tân, nữ du khách đều hét lên: “Đây là mẹ” và cười. Điều này khiến cô tiếp tân trẻ tuổi và đồng nghiệp ngồi gần đó cười lớn. Câu chuyện du lịch của Việt Nam là một chuỗi các sự kiện và ký ức buồn của du khách. Trong nước và quốc tế. Nó cũng là một hướng dẫn cho ngành dịch vụ, khách sạn, nhân viên nhà hàng và hướng dẫn chia sẻ kinh nghiệm và câu chuyện trong ngành.

Anh Minh