Buổi trưa, dưới chân núi Pha Luông mây mù bao phủ, chiếc xe máy lao xuống giữa đường càng lúc càng lạnh. Sau khi ngồi vào đĩa cơm và uống ly rượu ngọt, tôi để ý thấy một số món ăn lạ, trông giống như măng nhưng có màu xanh, đốt rất chát, thậm chí còn lâu hơn. Bắn ngay để học cách vận hành. Cành dài chừng ba đốt ngón tay, rộng bằng bao diêm nhìn thì cứng, nhưng mềm quá không xé được. Mùi của loại ớt này cũng vậy: đậm đà, sắc nét, nhưng rất loãng, hiếm và cay.

Tất nhiên, măng tiêu không cay mà ngọt. Sau khi tê liệt đầu lưỡi, toàn thân thiêu đốt, tỏa ra vị ngọt tươi mát, mùi thơm nhẹ. Măng không giòn mà mềm và hơi dai. Không quan trọng ai bắt thịt, cá, chúng tôi cứ cắn một miếng măng và thêm một miếng gạo nếp để nguội, có khi làm cạn ly rượu. Tôi không biết say là gì, nhưng tôi vẫn đang uống với mồ hôi nhễ nhại.

Ông lão ngồi bên cạnh nói: “Thằng này chắc ăn mấy lần rồi biết xài”. Ông lão không biết người kia đang nói gì nên cầm chén giải thích: “Ngày xưa người Thái lên vùng cao, thỉnh thoảng chỉ có gạo nếp và ít măng rừng rồi uống, cơm nếp và măng rừng ăn chung, nhưng làm việc không biết mệt. . ”

Ngọn măng non.

Tôi đã ăn nhiều măng rồi. Tân Xuân, Xuân Nha (Mộc Châu Sơn La) có nhiều măng, nhưng chưa bao giờ ăn măng non. Đây là điều mà chúng tôi đang nói đến, nhưng người dân nơi đây vẫn gọi là măng: măng tre, măng rừng. Vì chúng ta thường chỉ ăn những loại măng cao từ 8 đến 50 cm nên chỉ vào mùa mưa, người ta mới chọn để dùng khi còn non. Loại này cao quá nóc nhà, vào mùa đông người ta chặt cây chỉ lấy bớt một số cây non trên ngọn nên xanh tốt trông cứng.

Theo báo cáo, măng thường được luộc và ngâm muối với gia vị ớt, mắc khén, lá chanh, có độ dẻo dai nhưng rất ngọt, nếu cần có thể thái mỏng và xào. Ngon nhất vẫn là cho thêm chút muối tiêu vào ngâm. Bảo quản cẩn thận trên gác bếp dù nguội hay lạnh vẫn ngon, chịu nhiệt, chịu lạnh khi sử dụng.

Măng luộc ngâm chua – đặc sản của vùng Tây Nguyên. Người ta bày bán rất nhiều thứ, nhất là đặc sản măng tre mà không nơi nào có được ở Bang Mơ. Đã thấy những ngọn núi cao ngất trên đỉnh Tà Sùa ở Sơn La Bắc Yên, người ta làm tốt thì bán cũng được. Tuy nhien, xa hoi den Bac Yen, toi den Ta Sua ngay mai. Giờ tôi hết món và chỉ ăn măng.

Bài và ảnh: Thanh Đào