Sau đây là một câu chuyện Chuyện xảy ra vào một ngày đầu năm khi một bạn đọc ở Hà Nội lên Đà Lạt.

Vào ngày thứ năm của năm mới, máy bay hạ cánh xuống Huacheng, khi trời đã đen. Chúng tôi thu dọn hành lý, vội vã ra cổng sân bay, bắt xe vào trung tâm thành phố Đà Lạt rồi tìm chỗ thuê xe máy để kịp thuê phòng khách sạn.

Khi chúng tôi đến Uncle Minnipeg, nơi cho thuê xe máy. Anh năm nay ngoài 50 tuổi, nước da ngăm đen, rất nhanh nhẹn và dễ mến. Sau khi nghe giới thiệu và tư vấn sáng suốt về giá cả dịp Tết, tôi và người bạn đồng hành quyết định thuê xe của anh ấy. Cháy phòng trong lễ hội. Anh luôn nhiệt tình chỉ đường và cho bọn mình thoải mái chọn phòng theo ý mình. ——9: 00 buổi tối. Ngày 1/2 (mùng 5 Tết), chợ đêm Đà Lạt vẫn đông đúc. một lần nữa. Ảnh: Trung Hiếu .

Do không có khách đặt phòng trước và lượng khách đổ về Đà Lạt dịp lễ hội mùa xuân quá đông nên chúng tôi không tìm được khách sạn vì giá trung bình một đêm từ 1 đến 2 triệu đồng là chuyện bình thường. . Đối tác của tôi và tôi đang trò chuyện, tìm kiếm một nơi ở giá rẻ.

Sau khi lái xe trong thành phố 2 tiếng, chúng tôi tìm thấy một căn phòng trống trong một con hẻm trên đường Trần Phú. Căn phòng rộng khoảng 20m2, thực chất đây chỉ là nơi để nghỉ qua đêm.

Chủ nhà nói: “Hiện không còn phòng. Cô phải lo phòng. Đứa nhỏ gọi điện cho cô. Chắc hôm qua có người chưa ngủ vì hôm qua không có (vd: mùng 4 Tết ngày 31 tháng Giêng).” Phòng ẩm thấp, có nhiều lỗ thoát khí. Cửa không có tay nắm cho phép mọi người ra vào phòng, trong phòng không có ổ cắm điện, giữa phòng có nệm, trên sàn có bạt. Có phí 2 triệu một đêm mùng 4 Tết. Suy nghĩ một hồi chúng tôi quyết định không thuê phòng vì sức khỏe không tốt, so với chỗ ở 5 ngày 4 đêm thì giá quá cao. Ảnh: Trung Hiếu .

Không còn cách nào khác, tôi gọi điện nhờ chú Nhựt giúp đỡ, mong sao cho chú có thể thuê được một căn phòng ấm áp buổi tối. Anh nhiệt tình xin giúp nhưng tối đó phòng “cháy”, hay giá quá cao đối với hai sinh viên mới ra trường như chúng tôi.

Chú Nhựt không ngần ngại mời chúng tôi đến nhà này qua đêm vì còn phòng nhưng sáng hôm sau khách hàng đã rời đi. Trên đường về, bác Ente nói mời cả nhà 4 người nghỉ đêm tại chỗ mình, mùng 4 Tết lên Đà Lạt thuê nhà không được.

Anh ấy sống trong một ngôi nhà nhỏ và xinh đẹp trong con hẻm thứ tư trên phố Pan Dingfeng. Căn nhà chỉ 20m2 nhưng đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ, tiện nghi. Trong nhà, anh ấy chỉ cho chúng tôi bếp, phòng ngủ và chỉ cho chúng tôi cách sử dụng máy nước nóng trong phòng tắm. Để chúng tôi thư giãn, anh ấy thường cười và nói đùa.

Gác mái của chú và chú, nơi chúng tôi đã ở lại qua đêm. Ảnh: Trung Hiếu .

Sáng mùng 6 Tết, chú Nhựt từ sân bay về đón khách và đưa chúng tôi về khách sạn, chú đợi khách ra về để đặt phòng trực. Tôi và người bạn đồng hành không biết nói gì hơn nhưng chúng tôi cảm ơn chú Nhựt.

Chú Nhựt luôn tận tình giúp đỡ khi chúng tôi cần hướng dẫn hoặc tìm địa điểm trong suốt hành trình. Dù chặng đường khó khăn nhưng chúng tôi vẫn cảm thấy ấm lòng khi đặt chân đến Tân Thế giới. Cuộc trò chuyện với chú Nhựt trở nên thân thiết hơn, chúng tôi như người thân về thăm nhà thay vì một người khách phương xa đến Đà Lạt.

Bích Ngọc